Giữa sân trường tấp nập, chú Thắng – chú bảo vệ có dáng người đậm đà, gương mặt hiền từ, đôi tay chai sạn bởi những năm tháng lao động vất vả, thường lặng lẽ quan sát từng bước đi của học sinh. Với tuổi đời U60, chú luôn nở nụ cười giản dị, mộc mạc. Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau ánh mắt trầm lắng ấy là cả một câu chuyện sâu sắc về người thầy đầu tiên của chú – bác Tư hàng xóm, người đã thay đổi cuộc đời chú từ những ngày còn cơ cực.
Chú Thắng tận tụy, luôn sẵn lòng giúp đỡ mỗi khi sinh viên cần.
Ngày ấy, khi giấc mơ học hành bị dập tắt bởi hoàn cảnh, chú Thắng ở quê nhà với đôi bàn tay trống rỗng và một trái tim đầy lo lắng. Bác Tư, một người thợ sửa xe trong làng, đã nhận chú làm “học trò” không chính thức. Dưới ánh đèn dầu le lói, từng buổi tối bác cẩn thận chỉ cho chú từng kỹ thuật, từ cách cầm dụng cụ đến những bí quyết sửa xe từ cơ bản đến phức tạp. Mỗi đêm, sau khi công việc đã hoàn tất, bác Tư lại khuyên nhủ: “Con ơi, làm nghề nào cũng vậy, phải thật thà, phải chăm chỉ, và không bao giờ ngại khó.”
Những lời dạy dỗ giản dị ấy, qua năm tháng, đã thấm sâu vào tâm trí của cậu bé Thắng năm nào. Từng buổi học dưới ánh đèn dầu cùng bác Tư không chỉ là bài học về nghề nghiệp mà còn là bài học làm người. Bác Tư không có bảng đen, không có phấn trắng, nhưng những gì bác truyền đạt đã trở thành nền tảng, là kim chỉ nam cho cuộc sống của chú Thắng. Nhờ những bài học ấy, chú đã từng bước xây dựng cuộc sống ổn định và có được sự tự hào với công việc hiện tại. Giờ đây, chú Thắng còn là “anh hùng sửa xe” mỗi khi sinh viên xẹp bánh, xì lốp.
Sinh viên gửi lời cảm ơn chân thành qua cái bắt tay với chú Thắng sau khi được chú sửa xe giúp.
Với chú Thắng, bác Tư mãi mãi là người thầy đặc biệt nhất – người đã trao cho chú một khởi đầu đầy nghị lực. Giữa những tiếng cười, tiếng nói rộn ràng của các bạn sinh viên, chú thầm gửi lời cảm ơn đến người thầy ngày xưa, và cũng nhắn nhủ các bạn trẻ: “Hãy trân trọng và biết ơn những người đã dìu dắt con, vì nhờ có họ mà mình mới có hôm nay.”
Hiền Hòa